Đếm mùa

 

Đếm mùa

 

Quét nhà chừa lại thềm hoa rụng
Không nỡ quét hoa, dẫu đã rơi
Chạnh lòng thương quá nàng Đại Ngọc(*)
Lã chã chôn hoa một góc trời…

 

Hoa vẫn là hoa khi rụng xuống
Luân hồi hóa đất, lại xanh cây
Sắc hương lưu dấu trong trời đất
Đâu một lần thôi, một phút này…

 

“Sắc bất dị không…, không tức thị…” (**)
Nhìn hoa thấu những dáng hoa xưa
Quen quá mỗi ngày hoa nở rụng
Thềm cũ nhờ hoa mới đếm mùa.

—————–  —

(*):  Nhân vật trong tác phẩm Hồng lâu mộng

(**):  Lời kinh Bát Nhã

 

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *