Muộn…  

Muộn…  

Bao lâu rồi ta không có một ngày dậy muộn, không có cái cảm giác nằm lăn lóc trên giường nhìn ra nắng lấp lánh ngoài sân, nghe tiếng chim kêu, gà gáy văng vẳng xa xa đâu đó…

 Tuổi thơ, chắc không ai chẳng có những ngày ngủ nướng. Nằm trên giường nghe tiếng những người thân xung quanh trò chuyện, nghe nhịp ngày đang lăn ở ngoài kia…

 Bao lâu rồi ta không được ai gọi cho thức dậy mỗi sớm mai bởi ta đâu còn được ngủ muộn! Nếu có một âm thanh nào lay ta dậy thì họa chăng chỉ có tiếng đồng hồ báo thức róng riết réo gọi rất lì.

 Ta ơi, đâu mất rồi những ngày ngủ muộn? Đâu mất rồi những tiếng gọi thân thương tha thiết của người thân: của má, của ba, của anh chị em ta, của bạn bè thân quen lối xóm… Những tiếng gọi yêu thương như những bàn tay ấm áp kéo ta ra khỏi giấc ngủ tròn đầy và mở ra một ngày với vô vàn những âm thanh quen thuộc…

 Ngày ơi! Đời ta đã biết bao lần bước vào mi, dẫu chẳng thể có ngày nào giống ngày nào – ta biết vậy – nhưng sao ta vẫn cứ nuối tiếc những ngày đã qua, dù cố tự huyễn hoặc mình rằng biết đâu những ngày sắp tới cũng sẽ còn có những niềm vui những điều mới mẻ đợi ta phía trước…

 Niềm vui ơi! Hình dạng mi sẽ ra sao, liệu mi có gì tuyệt hơn tiếng gọi của người thân mỗi sớm mai trìu mến lay ta thức dậy?

 Giản đơn thôi, chỉ là một sớm mai ngủ muộn để được nghe tiếng gọi của người thân, vậy mà đó cũng trở thành một nỗi ước ao! Nỗi ước ao ấy giống như khi ta khép kín cửa ngồi nhìn mưa mà ước ao được tung tăng giữa trời té nước, giống như khi ta ngồi trên xe xiết ga chạy vù vù qua những bãi cỏ đẹp ngất bên đường mà ước ao được biếng lười chậm chạp nằm lăn trên đó.

 Lãng xẹt!

 Có những cái mất âm thầm lặng lẽ – có cái  là do ta tự đánh mất, có cái là do đời giật mất – để rồi một lúc nào đó bất chợt nhận ra, ta thảng thốt đau, quay quắt xót xa buồn!

 Cũng lãng xẹt luôn!

 Ta đã viết bài này rất muộn, dù đã từ lâu ta luôn dậy sớm!  

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *