Thôi
Lắc đầu cho lá xưa rơi
Đừng vương tóc nữa cho đời rối thêm.
Cây xưa dù dáng vẫn mềm
Cành cong em sợ tên thêm một lần
Bắn vào phía cuối gian truân
Xin cay nghiệt chớ hai lần đả thương.
Biển xin sống với trùng dương
Em xin sống với bình thường suối sông.