Năm, mười, mười lăm…
Tháng bảy. Mẹ đưa con về thăm mộ ngoại.
Mộ ngoại nằm ở cuối vườn. Gần đó có một cây ổi sẻ, trái nhỏ xíu thôi mà hương bay bát ngát cả khu vườn. Ba đứa trèo lên hái được một túi đầy. Chọn ra ba trái ngon lành nhất để lên mộ ngoại. Mỗi đứa mời ngoại theo cách của mình:
Đứa 15 tuổi chớm biết lễ nghi, chắp tay thành kính: “Dạ thưa hương hồn ngoại về ăn ổi”.
Đứa 10 tuổi chưa phân biệt được giả thiệt, hồi hộp mời: “Vái bà ngoại về ăn ổi”.
Đứa 5 tuổi hoàn toàn tin vào một bà ngoại đang nằm ngủ dưới đất: “Ngoại ơi lên ăn ổi”.
Rồi chạy giỡn đùa nghịch quanh mộ. Hồn nhiên. Con chó vàng cũng rượt đuổi hùa theo lũ trẻ, vô tình làm văng một trong ba trái ổi lăn vào bụi cây gần đó. Lát sau, đứa 5 tuổi phát hiện ra chỉ còn hai trái ổi trên mộ, hí hửng chỉ trỏ vui mừng:
- A, bà ngoại đã ăn trái ổi của em rồi.
Cả đám xúm lại.
Đứa 10 tuổi vẻ sợ hãi lộ ra nét mặt: “Có hồn bà ngoại về ăn ổi thiệt sao?” Nó bắt đầu thấy run.
Đứa 15 tuổi đưa mắt tìm quanh không thấy trái ổi, hoang mang: “Ai đã lượm trái ổi vậy ta?”. Nó nghi ngờ nhìn mấy đứa trẻ hàng xóm cùng đùa giỡn nãy giờ với mình.
Vậy là:
Đứa 5 tuổi hồn nhiên vui mừng.
Đứa 10 tuổi tưởng tượng sợ hãi.
Đứa 15 tuổi loay hoay nghi ngờ.
Mẹ nhìn các con, thấy vòng đời tròn như trái ổi.
Trái ổi nằm trong bụi, đợi ngày hạt nẩy mầm.
Tháng bảy rồi qua…
Con chó vàng chẳng quan tâm gì cả, không ai đùa giỡn với thì nó nằm chơi đâu đó quanh nhà.