Thèm cỏ (tiếp theo)
Tôi luôn mơ những thảo nguyên mút mắt của nước Úc mà tôi đọc, xem đâu đó trộn lẫn vào hình ảnh câu thơ của Nguyễn Du “Cỏ non xanh tận chân trời…”. Ước gì đời mình có những ngày mỗi sáng mỗi chiều được cỡi ngựa dạo chơi trên bao la đồng cỏ. (Có lần buộc miệng nói ra ước mơ lãng mạn lai láng ấy thì mấy đứa bạn góp ý: “Bà nên sắm hai con ngựa, một con bà cỡi, một con sơ-cua cột cho chạy theo, trên đó chở một cái hòm, để khi bà té ngựa có cái mà thảy bà vô tại chỗ. Xí… Không biết lượng sức mình! Cái người như cọng bún mắc mưa mà đòi cỡi ngựa chạy nhong nhong trên đồng cỏ!”. Nghe bạn nhạo thì cũng mắc cỡ nhưng ước mơ cỡi ngựa dạo chơi đồng cỏ vẫn mãi xanh ngút ngát trong mình.)
Lan man về cỏ, lại nhớ thêm một bài thơ nữa của mình, bài thơ có chút xíu mà mình tương cho cái tựa rất là vĩ đại: Trường ca cho cỏ (chảnh thấy ớn!) Làm lì chưng nguyên con cái “trường ca” đó ra đây:
Trường ca cho cỏ
* Lời nói đầu
Xin phép ngài Walt Whitman
Viết đôi dòng về cỏ.
* I
Lúc ta chưa có trên có trên mặt đất
Cỏ đã vươn chồi khắp thế gian.
Ông cha vỡ đất khai hoang
Cỏ chết đi một nửa.
* II
Tôi, một thời tuổi nhỏ
chăn trâu.
nửa còn lại trâu ăn một nửa.
Thành phố mọc lên san sát nhà cửa
cỏ không còn chỗ mọc
đành gom về trên mộ ông tôi.
Người ta phát hiện ra rằng có một thời
ông tôi là dũng sĩ .
Phần thưởng truy lãnh cho người cao quí
Ngôi mộ bằng xi măng.
Vậy là không còn đất dung thân
Cỏ!!!
Cuối
Tôi có một ước mơ không nhỏ
Được như người – Whitman:
- Chẳng xin bia đá bia vàng
Xin một nấm mộ trần
Để dành cho cỏ mọc.
Bài thơ như một lời xin lỗi nhạt phèo, dở òm! May ra thì chỉ có được một chút lòng biết lỗi. Nhưng biết lỗi mà lại càng bế tắc khi thêm một lần giành cho mình một chỗ nằm mà cứ tưởng là “nghĩa cử” của mình thanh cao lắm. Cỏ vẫn mọc nơi nó có thể mọc, chẳng vì ta mong, chẳng vì ta nhường, chẳng vì ta làm dáng ra vẻ điệu đàng mời mọc… Chỉ cần ta đừng tranh với nó, đừng truy sát triệt hạ nó, thế thôi.
Cỏ ơi! Bỗng dưng mà thèm cỏ. Thèm cỏ như thèm thở dẫu ta luôn đang thở. Ta đang thở mà đâu nhớ mình đang thở nên bất chợt một lúc nào đó ta giật mình thấy hơi thở thật là quí giá vô giá biết dường nào…
Hãy kịp biết hơi thở của mình khi còn đang bình thường thở.
Và cỏ đang xanh, héo…ở quanh ta…