Trước vô cùng năm tháng, thơ mình sương khói thôi!
…
Tháng giêng mưa như cỏ
Non xanh đến tận trời
Trước vô cùng năm tháng
Thơ mình sương khói thôi.
(Mưa tháng Giêng - Nguyễn Việt Chiến)
“Trước vô cùng năm tháng, thơ mình sương khói thôi!”
- Khi khói sương biết mình là sương khói, nó không thể chẳng đồng hành cùng gió
- Khi đồng hành cùng gió, qua núi đồi, cây cỏ, khói sương có thể bị mắc lại, gió thì vẫn bay đi. Nếu khói sương hiểu điều đó, nó chẳng băn khoăn gì.
- Gió phải bay đi, năm tháng vô cùng cũng không ở lại, khói sương không là khói sương mãi mãi. Khói sương rồi sẽ thành nước, thành lá, thành hoa, thành hương thơm, thành trái chín, thành đất, thành thơ, thành… sương khói.
- Đời có nhiều thứ, khói sương có vị trí sương khói của mình.
Và đã có nhà thơ viết:
Tháng giêng mưa như cỏ
Non xanh đến tận trời
Trước vô cùng năm tháng
Thơ mình sương khói thôi.
15-5-2008