Tầm của mắt
Lâu quá rồi ngược xuôi muôn nẻo, ta nhả khói vào người, người nhả khói vào ta, tất bật bôn ba trong vòng khói bụi. Mắt quen nhìn tới nhìn lui, nhìn sau nhìn trước, luôn tự ảo tưởng rằng mình biết nhìn xa. Một bữa leo lên nóc nhà mới hay mắt mình không chỉ có bao nhiêu tầm nhìn như đã…
Nóc nhà, không quá cao để ta vẫn còn nhìn thấy con người với giọng cười, tiếng nói, dáng đi, áo quần, nón dép. Nóc nhà, không quá cao để ta vẫn còn nhìn thấy cửa sổ phòng ai có một bình hoa giấy xếp, kiểu “phong trào” hoa giấy của một thời. Nóc nhà, không quá cao để ta vẫn còn nhìn thấy mấy chiếc lá mận khô kẹt bên máng xối, rõ ràng là lá của mùa năm ngoái, bởi cái cây mận thân quen ấy đã bị đốn bỏ trong mùa gió năm rồi…
Nóc nhà không cao, chỉ vừa đủ để tầm nhìn ta không quá thấp, khi ngó mấy cô chú chim sẻ chim sâu, bay qua luồn lại trong mấy trụ bê tông cứng ngắc, thấy thương nao lòng những bàn chân chim thiếu vắng những cành cây.
Nóc nhà không cao, nhưng cũng đủ để ta nhìn thấy trọn một đám mây.
Nóc nhà không cao, nhưng cũng đủ để ta thấy được nhiều hơn những điều ta thấy hằng ngày.
Cám ơn nóc nhà nhắc ta biết mình có đôi mắt không chỉ có những tầm nhìn như đã…