Tầm của mắt
Lâu quá rồi ngược xuôi muôn nẻo, ta nhả khói và o ngưá»i, ngưá»i nhả khói và o ta, tất báºt bôn ba trong vòng khói bụi. Mắt quen nhìn tá»›i nhìn lui, nhìn sau nhìn trước, luôn tá»± ảo tưởng rằng mình biết nhìn xa. Má»™t bữa leo lên nóc nhà má»›i hay mắt mình không chỉ có bao nhiêu tầm nhìn như đã…
Nóc nhà , không quá cao để ta vẫn còn nhìn thấy con ngưá»i vá»›i giá»ng cưá»i, tiếng nói, dáng Ä‘i, áo quần, nón dép. Nóc nhà , không quá cao để ta vẫn còn nhìn thấy cá»a sổ phòng ai có má»™t bình hoa giấy xếp, kiểu “phong trà o†hoa giấy cá»§a má»™t thá»i. Nóc nhà , không quá cao để ta vẫn còn nhìn thấy mấy chiếc lá máºn khô kẹt bên máng xối, rõ rà ng là lá cá»§a mùa năm ngoái, bởi cái cây máºn thân quen ấy đã bị đốn bá» trong mùa gió năm rồi…
Nóc nhà không cao, chỉ vừa đủ để tầm nhìn ta không quá thấp, khi ngó mấy cô chú chim sẻ chim sâu, bay qua luồn lại trong mấy trụ bê tông cứng ngắc, thấy thương nao lòng những bà n chân chim thiếu vắng những cà nh cây.
Nóc nhà không cao, nhưng cÅ©ng đủ để ta nhìn thấy trá»n má»™t đám mây.
Nóc nhà không cao, nhưng cÅ©ng đủ để ta thấy được nhiá»u hÆ¡n những Ä‘iá»u ta thấy hằng ngà y.
Cám ơn nóc nhà nhắc ta biết mình có đôi mắt không chỉ có những tầm nhìn như đã…