Â
Lấn
Â
Bữa nay bà cụ hà ng xóm ngưá»i Tà u chết. Äám ma ầm Ä© cả khu phố. Bình thưá»ng không ai nhá»›, biết bả là ngưá»i Tà u, tá»›i đám ma má»›i biết nhá» những nhạc lá»… kiểu Tà u. Váºy là , thì ra: Dù có bôn ba vun vén nÆ¡i nà o, khi nhắm mắt xuôi tay thì cái rá»… vẫn hướng vá» gốc cÅ©. Không biết hương hồn bà có bay trở lại được vá» tá»›i xứ Tà u không, nhưng những Ä‘iá»u bà là m ở xứ nà y thì không bay Ä‘i đâu được.
Khá»i nói những chuyện mà bà gây ra vá»›i hà ng xóm, chỉ kể chuyện bà gây ra vá»›i nhà mình:
Bà ở sát vách nhà tôi, chỉ ở má»™t mình vì khó tánh quá, con cái cá»§a bà văng tứ tán ra xung quanh, mua nhà ở gần gần, chỉ thỉnh thoảng ghé thăm, cung cấp tiá»n cá»§a cho bà rồi trốn vá» nhà nó. Năm 1995 tôi mua ngôi nhà nà y. Nhà dạng phố, liá»n vách, khoảng sân sau 10 mét chưa xây, cÅ©ng chung nhau. Tôi vỠở được ba năm thì bầy con nở thêm ra má»™t đứa, phải ná»›i rá»™ng căn nhà , xây nốt khoảng sân sau. Ngà y xây bức tưá»ng, mấy anh thợ hồ suýt váºt nhau vá»›i bà . Bà bước theo sát chân đám thợ, dù đã căng dây phân chia ranh giá»›i hẳn hoi, thẳng thá»›m, rõ rà ng, nhưng há»… anh thợ đặt cục gạch xuống xây tưá»ng là bà giá»±t lấy, để lại, lấn qua ranh giá»›i nhà tôi. Anh thợ bá»±c mình la vống: “Cái bà nà y, sao mà tham quá! Äã căng dây Ä‘o ranh đất đà ng hoà ng rồi, sao bà cứ ép lấn qua?â€. Bà ỷ và o thế ngưá»i cao tuổi, la mắng, già nh giá»±t rất ư là ngang ngược. Äám thợ tức quá đình công, bảo vá»›i tôi: “Chẳng phải là nhà đất cá»§a tui, nhưng tui thấy chướng tai gai mắt quá, chị lên trình chÃnh quyá»n xuống giải quyết bả Ä‘i.†Tôi nhu nhược nhượng bá»™: “Thôi, mấy anh cứ xây theo ý bả, mất và i tấc đấc có là bao.†Váºy là bức tưá»ng cong ẹo vá» phÃa bên nà y, thà nh ra cái giang sÆ¡n tổ ấm cá»§a gia đình tôi phÃa trước là 3m90, phÃa sau chỉ còn 3m75!
Trong thâm tâm tôi vừa thấy bả ngu si, vừa thương hại bả. Thân già gần đất xa trá»i, còn tham lam chi váºy hổng biết, mai mốt chết rồi có Ä‘em mấy tấc đất đó theo được đâu. Ông bà mình nói “gieo gió gặt bão†gieo chỉ má»™t ngá»n gió mà gặt vá» cả má»™t cÆ¡n bão, bởi cái lý nhân-quả còn tùy thuá»™c thêm duyên, ta gieo có má»™t hạt nhãn nhưng rồi sẽ thu hoạch biết bao trái nhãn. Là m Ä‘iá»u xấu cÅ©ng váºy. Bà ấy hôm nay lấn mình có mấy tấc đất, hổng chừng kiếp sau bả chẳng có nhà , ở gầm cầu, ngá»§ ghế đá công viên. Khổ biết bao.
Và i tháng sau thì bả bệnh, phải bán nhà vá» nương tá»±a vá»›i mấy ngưá»i con. Mấy ngưá»i con bà ở gần trong xóm thay nhau chịu tráºn. Váºy đó, mấy tấc đất mà bả lấn cá»§a tôi, cÅ©ng công cốc, bả có bá» túi được cục nà o đâu, nhà bả bán được mấy đồng thì các con bả cÅ©ng giữ, bả vỠăn nhỠở Ä‘áºu chúng thôi.
Thế rồi mỗi lần đi tới đi lui trong xóm, thấy mặt tôi là bả né, cũng biết xấu hổ. Có lần, ngó bà lủi thủi đi bộ, tôi dừng xe kêu cho quá giang, bà chẳng dám lên.
Hôm nay bà chết, chẳng Ä‘em theo được gì ngoà i những nghiệp xấu mà bà đã tạo, trong đó có việc lấn đất nhà tôi. Còn tôi thì chuẩn bị cất cái nhà má»›i. Kiến trúc sư Ä‘o đạc vẽ kiểu xây nhà , phà n nà n vá» cái kÃch thước không Ä‘á»u, khó thiết kế, bố trÃ. Háºu quả sá»± nhượng bá»™ cá»§a tôi năm xưa. Tôi giáºt mình, thấy hình như cả tôi và bà đá»u không đúng.
Bà sai thì rõ rồi, nhưng còn tôi, tôi cÅ©ng quá sai. Tôi đã nhượng bá»™, vô tình tạo Ä‘iá»u kiện cho bà phạm tá»™i; tôi đã nhượng bá»™ để giỠđây và sau nà y con cái tôi phải ở trong cái căn nhà méo xẹo! Ở trong căn nhà méo xẹo thôi thì cÅ©ng tạm bá» qua, quên nó Ä‘i thì cÅ©ng tung tăng hạnh phúc, nhưng cái tá»™i mà bà mang tôi cÅ©ng đã góp phần.
Tôi sang đưa đám bà , đốt má»™t cây nhang quì lạy, khấn: “Bà Mưá»i Æ¡i, cháu tha thứ cho bà cái lá»—i lấn đất nhà cháu năm xưa, coi như góp phần xóa bá»›t tá»™i cho bà . Bữa nay biết bà là ngưá»i Tà u, thì xin linh hồn bà sống đã “khôn†không đúng, nay thác hãy thiêng cho trúng, bà có bay được vá» Tà u, bà ngăn mấy ông lãnh đạo xứ tổ tiên bà , đừng có là m cái việc giống bà , đừng có lấn cái qui hoạch qua hai cái đảo Hoà ng Sa Trưá»ng Sa nước cháu. Äất Ä‘ai nước bà đã quá rá»™ng lá»›n bao la, còn mấy ông mần cái qui hoạch kia mai mốt rồi cÅ©ng chết, đâu có chôn theo được hai cái đảo. Bà lấn mấy tấc đất nhà cháu thì hổng có chết ai, nhưng mấy ổng già nh hai cái đảo là chiến tranh có thể xảy ra, máu rồi sẽ đổ…â€
Khấn tá»›i đây, trong đầu tôi bắt đầu liên tưởng đến chiến tranh. Ôi chao! Chiến tranh ư? Mấy đứa thanh niên trong xóm Ä‘ang ngồi ngoà i kia, rồi đây đứa sẽ cụt tay, mất chân, tan xác? Những gương mặt chúng dá»… thương ngần ấy mà rồi phải Ä‘anh lại nheo mắt siết cò nhả đạn giết ngưá»i? Con cái tôi rồi sẽ ra sao? Nhà cá»a, cái thà nh phố kẹt xe nà y rồi sẽ vắng ngưá»i, đổ nát? Trá»i Æ¡i khá»§ng khiếp quá! Tá»™i lá»—i cá»§a kẻ gây ra chiến tranh lá»›n biết dưá»ng nà o. Hai đất nước Ä‘ang yên là nh thế, má»i Ä‘iá»u Ä‘ang tốt đẹp thế, bá»—ng dưng tan nát cả. Bà i há»c xương máu từ bao thế hệ trước há» chẳng thấm thÃa sao? Chạy qua đánh phá nhà nhau chà tá», rốt cuá»™c rồi thì cÅ©ng phải ai vá» nhà nấy, lo mà sá»a sang hồi phục lại cái nhà mình, đố đứa nà o mà ngang ngược chiếm nhà đứa nà o lâu dà i được. Chuyện quá rõ rồi mà sao ngưá»i ta cứ kiếm chuyện chÆ¡i xéo xắt vá»›i nhau.
Ngà y mai bà Mưá»i chỉ còn là má»™t nhúm tro sau khi há»a táng. Tháºm chà và i năm sau nữa tro đó cÅ©ng chẳng còn. Bà chẳng còn gì cả dù có lấn được và i tấc đất hay và i trăm kà lô mét đất. Nhưng cái tá»™i cá»§a bà , cái lá»—i cá»§a tôi thì đã thà nh cái ranh giá»›i mãi mãi rồi. Tôi dù có xây cất căn nhà lên thêm mưá»i tầng cao Ä‘i nữa, thì căn nhà cÅ©ng méo xẹo từ gốc méo lên.
Chuyện nhá» váºy mà còn không nhá», huống là chuyện lá»›n, chuyện có thể gây ra chiến tranh đẫm máu, Ä‘au xót, tang thương cho rất nhiá»u ngưá»i cá»§a cả đôi bên. Ôi, mấy anh, mấy chú… bà con vá»›i bà Mưá»i Æ¡i, thôi đừng có lấn!