28/11
Hihi... đã một thời mơ
ước về già được an nhàn thong thả, chiều chiều cưỡi ngựa rong chơi trên thảo
nguyên cỏ xanh bát ngát...
Hôm qua ở thác Bản
Giốc (Cao Bằng) được leo lên một em ngựa trắng mập ú như người cưỡi... vui gì
đâu!
24/11:
Các Hôi viên tranh thủ
chụp ảnh với Chủ tịch Hội nhà văn Nguyễn Hữu Thỉnh trong sự luyến tiếc bùi
ngùi...
Cảm ơn ông đã cống
hiến hết mình cho văn học Việt Nam và Hội nhà văn trên cương vị Chủ tịch rất
nhiều nhiệm kỳ
(Ảnh: Nhà văn Nguyễn Thị Ráng Đẹp! Hahaha... tên thật
đầy đủ là Nguyễn Thị Cố Gắng Vớt Vát Vật Vã Ráng Đẹp!!!)
19/11:
BIẾT và QUYẾT
Cùng một lứa hạt
giống, nhưng mấy cây hoa sao nhái này, cây thì cao gần hai thước, cây thì chưa
đầy hai tấc! Chợt nhớ trong kinh Phật và kinh Thánh đều có câu chuyện về hạt
giống khi rơi xuống hoàn cảnh nào thì có kết quả nấy: Hạt giống rơi xuống mảnh
đất màu mỡ thì phát triển rực rỡ, rơi xuống mảnh đất khô cằn thì quặt quẹo lớn
lên, rơi xuống đá sỏi thì khô chết, rơi xuống nơi chim chóc côn trùng phát hiện
thì bị ăn mất...v.v...
Chúng sanh muôn loài
sinh ra và tồn tại trong những hoàn cảnh khác nhau. Sinh ra và lớn lên trong
hoàn cảnh nào là do nghiệp duyên, không thể chọn lựa; nhưng khi trưởng thành,
nhiều loài có trí khôn có thể chọn lựa cho mình cách sống và môi trường sống để
tồn tại và phát triển.
Thương mấy cái cây
không thể chọn được cho mình nơi bám rễ, lỡ rơi vào nơi đất không màu mỡ, đành
chỉ nhỏ nhoi cố gắng vươn rễ trong khả năng của mình để tìm chút dưỡng chất mà
ra lá trổ hoa.
May mắn được làm
người, mình có thể lựa chọn và quyết định, lo gì không xanh lá rực hoa...
Chỉ cần BIẾT và QUYẾT.
18/11:
Chị bạn là nhà thơ ở
tuốt ngoài Lai Châu, mua gởi vào cho cái bồn gỗ dùng để tắm thuốc, thải độc.
Mình nhận cái bồn cứ ngồi cười suốt cả buổi! Phen này “Hoàng hậu Nam Phương” còn
kém xa mình (bởi mình nhớ hình như cái bồn tắm bằng gỗ của hoàng hậu Nam Phương
trong dinh Bảo Đại ở Đà Lạt nhỏ như cái thau trong nhà bếp thôi) Cái bồn kích
cỡ lớn, không vô lọt cửa nhà, mình đành đem nó ra để cạnh gốc thông bên bụi
chuối! Tắm ngoài trời kiểu này chắc là... tắm tiên! Hahaha...
Tri ân tấm tình của
chị, mình nấu một nồi nước “bá đạo”, nào lá sả (may mà vườn thiền có trồng
nhiều cây sả tinh dầu), lá bưởi, lá chanh, (có cả lá cây chanh chúc, còn gọi là
chanh số 8 - cũng của một bạn nhà thơ tặng) cây ngãi dại, ngãi cứu, đinh lăng,
cây viễn chí..v.v... lá trà xanh và những cánh hoa hồng; pha nước ấm rồi leo vô
ngồi chong ngóc! Thấy đời coi bộ phút giây này sướng hơn hoàng gia! Hahaha...
Mai mốt chị nhà thơ
của mình sẽ đem thuốc vào, mình sẽ mở dịch vụ "tắm thuốc tiên bên bụi
chuối" nha các bạn! Trong khi bạn tắm, mình sẽ mở băng ghi âm chị nói về
cách tắm giải độc và... đọc thơ. Bảo đảm đời bạn sẽ bắt đầu từ bụi chuối này
thôi!!! Hahaha...
16/11:
Một tổ chim trên ngọn cây sa la,
ngay sau tượng Phật trong vườn thiền. Mỗi ngày mấy đợt chúng kêu rộ lên ầm ĩ,
chẳng biết chúng ngẫu hứng hát hò, đọc thơ hay bàn luận về việc gì mà xôm tụ dữ
lắm!!!
Mỗi lần chúng kêu inh ỏi, mình lại
chạy ra nhìn. Vừa nhìn tổ chim vừa quan sát tượng Phật, để ý coi gương mặt
tượng có gì khác không (Hahaha...) bởi mình nhớ đến chuyện về hai ngài thiền sư
ngồi dưới tổ chim. Một ngài là Ô Sào thiền sư đã làm cho nhà thơ Bạch Cư Dị
phải ngưỡng mộ; một ngài là Bất Giác thiền sư khổ tu 49 năm, ngồi im bất động
đến mức chim làm tổ trên vành tai, chúng làm gì cũng chịu được, nhưng đến một
ngày chim mái đi kiếm mồi cho con, sơ ý bị bông hoa cuối ngày khép cánh nhốt
lại, sáng hôm sau hoa nở mới thoát ra được. Chim trống không tin lời vợ, nghi
ngờ tào lao, cứ cãi nhau, ngài chịu hết xiết nên phủi chúng xuống, thế là công
phu tu tập nhẫn nhịn bao lâu bị mất toi!
Hi
hi... tượng Phật bằng đá đương nhiên là luôn lặng im rồi, chỉ có tâm mình động,
cứ nghĩ nếu như bầy chim này cứ kêu suốt ngày trên đầu mình như vầy, liệu mình
có phủi chúng xuống hông ta? Hahaha...!!!
14/11:
Cái nồi cơm điện (mua
có 270.000 đồng!) mới hơn 1 năm đã bị hư, nấu cơm cứ phải canh xoay vòng mới
chín đều, bữa nào quên canh chừng thì ăn tạm bên chín, bên sống để chiều nấu
lại lần 2 rồi ăn sau. (hahaha...) Thấy trên mạng quảng cáo cái nồi cơm dễ
thương hết sức, giá có 550.000 đồng thôi mà mấy lần đăng ký mua, lụm cụm đánh
máy họ tên, sdt, địa chỉ rất kỹ càng, rồi lại tẩn mẩn xoá! Hà tiện cũng có mà
một phần cũng nghĩ: thôi, nồi cũ dẫu sao nấu vẫn còn chín cơm, mua cái mới là
lại thải ra môi trường một món rác. Cứ vậy mà lần lữa, vất vả nấu cái nồi cơm
cũ!
Hôm kia đứa em ghé cho
một ít tiền, bèn quyết “chơi sang”, bấm mua liền cái nồi cơm mới. Đăng ký hôm
trước hôm sau đã có luôn! Ẳm cái nồi vô nấu ngay, ta nói nó sướng gì đâu! Ngồi
ăn chén cơm mà bỗng... “hốt nhiên đại ngộ” ra nhiều thứ!!!
Chợt nhớ đến nhà văn
Sơn Nam, có lần đến thăm ông, thấy ông đắp cái mền xù xì tơi tả, mình bèn mua
cho ông một cái mền mới. Ông cứ sờ sờ cái mền rồi nói: “Không ngờ trên đời lại
có cái mền mềm mịn như vầy!” Mình quay đi giấu nước mắt! Một nhà văn vĩ đại như
thế mà hơn nửa đời người chưa mua được cho bản thân cái mền đắp cho êm.
Tự dưng cái rồi “liên
hệ bản thân” mình: Cả một thời tuổi trẻ sống nghèo mạt cọng mà cứ hí hửng lo đi
“cứu thế giới”!
Hổng lẽ ngày mơi đăng
ký mua thêm một cái nồi cơm điện nữa để... Lại tặng cho ai đó cũng có cái “nồi
cơm điện” cũ hư như mình! Hahaha...
12/11:
Một mình cũng đẹp
Cả chùm cũng hay
Giữa đất trời này
Nở, tàn... thanh thản.