30/12/2019:
Hàng rào vườn thiền được xếp bằng những tảng đá
to, mỗi ngày đi vô đi ra nhìn ngắm, đầu óc nhà thơ lại liên tưởng đến những
hình ảnh trong dáng thế của đá. Nhà có sẵn hoạ sĩ, mình thích là mình biến hình
thôi. Bữa thì vẽ con này cho mẹ, bữa thì vẽ con kia cho mẹ… Hahaha… may mà mẹ
còn chút liêm sĩ, hổng biểu vẽ… “con mẹ” lên đá cho mẹ!
29/12:
Quá thích hai bộ tranh thiền do con gái vẽ lên
trụ cổng vườn thiền. Ôm ấp ý tưởng bao lâu, giờ thực hiện vẽ được hai bộ tranh
lên đá, chao ôi nó đẹp!!! Lát lát lại ra ngồi ngắm! Ai đến xem, mình cũng “nổ”:
Chỉ cần hiểu thấu và ngồi ngắm hai bức tranh này mỗi ngày là sẽ giác ngộ!
Hahaha…
27/12:
Mỗi lần “chat” tám là chị hỏi em ăn gì không,
chị gởi! Hôm qua mình bảo nhớ cam xoàn Cao Lãnh quê mình, thế là hôm nay sáng sớm
đã nghe nhà xe Phương Trang nhắn tin bảo ra nhận chục ký cam xoàn!
“Giờ không khổ như ngày xưa…, muốn ăn gì, cần
gì cứ nói chị”. Nghe chị nói mà xúc động ngậm ngùi! Cũng như bữa nhỏ bạn bên
kia vòng trái đất, gởi tiền về phụ giúp mình làm cái cổng vườn thiền, cũng nói
với mình rằng giờ con cái đã lớn, lo xong hết rồi… Những câu nói gợi nhớ một thời
kham khổ, cứ khiến nao lòng!!!
Ôi… bạn bè và những yêu thương bên đời lặng lẽ…
26/12:
Nhìn vẻ đẹp của những bông hồng, cứ muốn lưu giữ
lại nó. Bèn nghĩ ra cách: khi nó chuẩn bị tàn, mình hái nó đem để vào ngăn đá tủ
lạnh. Khà khà khà… thế là giữ được những bông hoa đẹp lâu một cách… mạnh mẽ.
Cánh hoa đông đá không cứng ngắt cũng không mềm mại như hoa, nó vừa đủ cứng mềm
khoẻ khoắn. Cầm lên tay một bông hồng mát lạnh, cảm giác thú vị vô cùng! Nếu ví
bông hồng tượng trưng cho tình yêu, thì mình khoái cái tình yêu lạnh ngắt này!
Hahaha…
23/12:
Nhờ có sương mà mình mới được nhìn ngắm những sợi
tơ nhện trên hoa như vầy...
19/12:
Tự dưng mà cảm thấy thương một người đang bị
nhiều người khác ghét! Cuộc sống vốn nhiều nỗi khổ, bị nhiều người không ưa thì
lại càng khổ hơn! Đương nhiên là nỗi khổ đa phần là do tự ta chuốc lấy, nhưng
dù nỗi khổ đến từ đâu, dưới hình thức nào, mình cũng thấy tội nghiệp cho phận
người lắm lắm!!!
Một cách tự nhiên – có lẽ do nghiệp sân si,
trong người chúng ta lập trình sẵn phản ứng “thấy ghét” trước những cái xấu, dẫu
cái xấu ấy không liên quan, ảnh hưởng gì đến mình, nhưng hễ thấy xấu là ghét thôi. Ghét cái xấu có thể phát xuất từ
nhiều động cơ tốt lắm, nhưng dẫu sao tâm trạng “ghét” thường xuyên cũng không tốt
cho cơ thể mình. Nên việc đáng ghét, mắc ghét thì ta có thể ghét, nhưng đừng
bám miết, ăn sâu vào đó; hãy nuôi dưỡng cơ thể tâm hồn mình bằng tâm trạng
“thương” thường xuyên hơn, kẻo mà tội nghiệp! Không phải tội nghiệp kẻ bị ghét
mà là tội nghiệp cho cái thân mình, cứ thấm đẫm cái sự độc hại thường xuyên! Sống
trong tâm trạng “ghét” chắc chắn là không có gì vui!
Người ta thường
bảo: “Ghét thì dễ, thương mới khó”. Hihi… nếu thương khó thì mình cứ bỏ qua đi,
chỉ cần làm cái việc dễ dễ là… hạn chế ghét! Nhiêu thôi cũng đủ dưỡng già rồi!
Hahaha…
………..
Mỗi lần lũ trẻ sinh viên nhà đi thực tế ở nhờ
nhà bạn, mình dặn dò khét lỗ tai nó rằng con phải ý tứ thế này thế kia… Nơi nào
con ở, khi con ra về thì nơi ấy phải sạch đẹp hơn khi con đến..v.v… và v.v… Có
lần, khi nó về mình hỏi thì nó trả lời: “Mẹ yên tâm, khi ra vườn nhà bác, đi
ngang cái mạng nhện, con cũng nhẹ nhàng lấy ngón tay khều cái chân tơ dính vô
ngón tay rồi bước qua, con dán lại y chỗ cũ…” (Hahaha… Chỉ riêng vụ này thì
mình tin, vì mình cũng thỉnh thoảng như thế và
hay buột miệng “ý… xin lỗi” mỗi khi vô tình đi vướng cái mạng nhện, vì thấy tiếc
công của nó đan dệt!)
Tổ chức trại hè cho các em, liên hệ công tác đầu
tiên là Ban giám hiệu sau đó là cô công nhân vệ sinh. Luôn nhắc các em biết ơn
và giữ vệ sinh, không làm khổ người dọn dẹp. Mình nói nếu em sinh ra trong gia
đình mà mẹ các em, dì của các em là công nhân vệ sinh, thì em có thấy thương
không? Xuất phát từ tình thương, ta sẽ ý thức không làm phiền, làm khổ người
khác bởi những hành vi nếp sống vô ý của mình.
Lũ trẻ vô tư, hồn nhiên, phải luôn được nhắc nhở từ
những hành xử nhỏ nhặt hằng ngày như thế, mới lâu ngày bồi đắp tâm hồn, đạo đức
và kỹ năng sống…
Người lớn mình, nhiều khi cũng đừng quên như vậy.
16/12:
Bạn nói nhiều và cứ hay lặp đi lặp lại một cách
thừa thải. Ngày xưa mỗi lần như thế là mình bảo: “Thứ nhất: Tao hông có điếc,
thứ hai: Tao đủ thông minh để hiểu khi nghe qua một lần…!” Bây giờ, gặp lại, bạn
vẫn không bỏ được thói quen xưa, còn mình thì đã bỏ được câu nói cũ. Mình kiên
nhẫn ngồi nghe bạn lặp lại nhiều lần một câu nói, trong đầu vang lên lời kệ hô
chuông của thiền sư Nhất Hạnh: “Chúng con biết chỉ cần lắng nghe thôi, chúng
con cũng đã làm vơi bớt rất nhiều khổ đau của
kẻ khác rồi...” Thôi thì bạn tốn hơi nói, mình chỉ lặng im lắng nghe thôi chớ
có hao tốn gì đâu…
Cuối buổi, chia
tay, bạn cười, nói chân thành: “ Cám ơn mày đã chịu cực nghe tao nói! Mày đã bỏ
được những câu cằn nhằn, mắng mỏ cái tật của tao; còn tao thì chưa bỏ được cái
tật của mình! Thôi, từ nay tao sẽ học mày, mày bỏ được thì tao cũng sẽ cố bỏ được.
Tao hứa, tao hứa, tao hứa..”
Hahaha… suýt nữa
thì mình đã buột miệng: Mày chỉ cần nói 01 lần “tao hứa”!
11/12:
Thật kỳ lạ! Có lẽ đây là cây ngải dại lớn nhất
quả đất! (haha...) Ngải dại là một dạng cây cỏ, nó chỉ nhỏ nhắn xinh xắn như
cây ngải cứu, hay các cây họ cải rau... Vậy mà tự dưng mọc hai cây ngay hai bên
đầu cầu thang lên chánh điện vườn thiền. Bao lần mình dọn dẹp nhổ hết cỏ dại, vậy
mà hông hiểu sao nó vẫn rình rình sống sót và vươn cao bất ngờ để mình phải ngạc
nhiên mà chừa nó lại. Cây bên trái chừng 1 mét, còn cây bên phải này bỗng dưng
cao hơn 2 mét! Hoa chi chít kín hết cả cây!
Chưa từng thấy cái cây cỏ dại nào "hoành
tráng" như vầy!
Tự dưng muốn đặt cho nó cái tên, mà nghĩ mãi chẳng
ra tên gì, thôi thì đơn giản là cho thêm cái gạch vào tên em nó: "Ngải Dại"
thành "Ngải Đại" vậy! Hahaha...
10/12:
Vườn thiền có một cây dẻ rừng. Chắc cũng khá lâu năm, gốc nhô
lên khỏi mặt đất gần cả mét. Mình không biết là do ngày xưa cây dẻ mọc trên một
gò đất hay vì mưa xói mòn lâu năm mà đất xung quanh thấp xuống. Chỉ thấy gốc
cây trơ trọi nhô lên. Cây bị mối ăn, bao năm rồi cứ trong tình trạng chiến đấu
sinh tồn, cứ nhánh này bị khô gãy thì nhánh khác cố níu lấy sự sống. Bao lần
mình nghĩ chắc cây sẽ khô chết, nhưng rồi nó cứ lây lất sống, kiên trì sống,
chiến đấu sinh tử với lũ mối.
Không biết rồi cây có chiến thắng nổi không! Nhưng
mỗi mùa nó cứ ra hoa ở một nhánh nào đó còn chút sức sống. Thật ngưỡng mộ!
Chiều nay ngồi nhìn mặt trăng
tròn qua vòm hoa dẻ, lòng bỗng bâng khuâng!
Không biết rồi mùa sau hay bao
mùa sau nữa, vẫn góc
nhìn này, có còn những bông hoa dẻ dưới mặt trăng?
Trăng thì
chắc là còn rồi, góc nhìn này không có mình thì cũng có người khác ngắm. Chỉ
nao lòng nghĩ về những bông hoa dẻ…
8/12:
“Tính tui
nó thế!”
Bạn ngông nghênh hay lạm dụng câu: “Tính tui nó
thế!”. A ha… Nếu bạn có thể nói được câu đó thì Cuộc Đời cũng dư sức đáp trả lại
bạn rằng: “Cuộc đời nó thế!”. Và chắc chắn người “kèo dưới” là bạn chớ Cuộc Đời
chẳng thua ai bao giờ!
Cá tính thì ai cũng có, khỏi phải khoe. Cá tính
như một tảng đá, càng lớn thì bạn vác càng nặng thôi. Người ta còn cố công tu
luyện làm sao để tảng đá ấy nhu nhuyễn như nước, uyển chuyển như gió, để có thể
tự kiểm soát đời mình: muốn dữ dội như dòng
thác hay tinh vi như mạch nước ngầm; muốn mát rượi như heo may hay uy lực như
giông bão, nước và gió đều có thể biến hóa tuỳ vào hoàn cảnh. Bạn cứ khư khư ôm
tảng đá, không biết mình thất bại mà hở cái là vác ra khoe!
Đừng có giữ cứng
lấy tảng đá của mình bạn nhé! Cánh cửa Cuộc Đời hông có tự động nới ra hay cao
lên cho bạn vác cục đá của mình đi qua đâu, mà chính bạn phải tự tìm cách xử lý
cục đá để đi qua nó. Còn không thì mời bạn cứ đứng đó với tảng đá y nguyên của
mình. Hihi… Cuộc Đời đâu có vội, vì nó đâu có tuổi!
4/12:
Hoa ngắm mãi, thay đổi cách thưởng thức thôi!
Hái vô pha trà uống cho công bằng với ngũ căn. Hihi...
Một xíu đường phèn và một hoa hồng mới nở (loại
hoa hồng có nhiều hương thơm) ta sẽ có một tách trà hoa tươi thơm quí phái! Có
thể uống đến 3 nước vẫn còn màu hoa tan ra nước đẹp tinh khiết! Và hương thơm
tinh tế khiến ta cứ ngỡ như mình đang thu nhỏ lại thành người tí hon đang đi
len trong những cánh hoa hồng...