Ghi chép tháng 9
24/9:
Những vần thơ lục bát nhẹ nhàng, giản dị; những suy ngẫm cũng giản dị, nhẹ nhàng được hình thành trong đời sống, tâm thế của một người hướng theo Phật pháp. Anh cần mẫn viết và cần cù nhắn tin qua điện thoại gởi đến bạn bè. Ai đọc hay không anh chẳng quan trọng, miễn là thơ anh được gởi đi trong không gian qua sóng… điện thoại.
Những con chữ của anh như những giọt mưa hào phóng, vô tư, rơi đâu cũng được, rớt đâu cũng xong, dẫu là nơi cần hay không cần, tiếp nhận hay không thèm tiếp nhận; những giọt mưa ấy vẫn vô tư rơi, rót vào cuộc đời. Những vần lục bát rỉ rả của anh có thể làm mát vài chiếc lá, tí tách vui tai vài giây bên vách nhà ai hay cũng có thể lọt thỏm vực hoang, lích chích trên dòng thác vốn đã dư thừa nước hoặc cũng có thể gây thoáng chút bực mình khi làm ẩm ướt ai đó đang lúc bận bịu ngược xuôi… Nhưng anh vẫn hồn nhiên, vô tư rỉ rả bên đời…
Như anh vậy. Tháng ngày lặng lẽ xới đất trồng cây, tạo cảnh quan quanh nơi mình sống, không vụ lợi, không sở hữu. Anh sống như đời cỏ cây: miệt mài làm xanh vài góc bé xíu trên trái đất này. Chỉ vậy.
Ngây ngô? Ừ, rất ngây ngô! Thế nên anh viết:
Ngây ngô
Có nghe bóng ngả chiều sang
Có nghe trong nắng tiềm tàng giọt mưa
Vẫn là những chuyện ngày xưa
Mà sao trăng gió vẫn lừa được ta
Ngây ngô ta vẫn tưởng là
Trần gian một kiếp để mà rong chơi.
Và anh rong chơi rất ít giống ai:
Thế thôi
Dưới thì đất chật người đông
Lên cây ta ở dễ trông nhìn trời
Bao người nhấp nhỏm lá rơi
Ta treo đầu gió sao đời bình yên.
Bình yên, an nhiên… miễn phí.
Không thuộc hàng đẳng cấp, đặc biệt hay có chút nhãn mác nào, thơ anh cũng như những giọt mưa bình thường hiện hữu vì trái đất này là một hành tinh phong phú mát xanh…
Ai rảnh và có "nhu cầu an nhiên" thì vào đọc thơ của Tâm An Nhiên ở đây chơi:
http://thunguyetvn.com/created_info.php?tn=view&id=65
15/9:
30 năm...
Con số không nhỏ cho một đời người.
Đây là những gương mặt 30 năm sau của lớp 12P1 ngày xưa.
Qua 30 năm mình mới gặp lại cô giáo cũ. Cô Nguyễn Thị Mỹ Châu (người thứ 2, hàng trước, từ phải sang). Một tấm gương, minh chứng cho 5 điều tuyệt vời của ngành sư phạm mà mình hay ca ngợi (*): Nếu ta là một người thầy cô tốt, học trò sẽ nhớ đến ta suốt đời. (hôm nào rảnh sẽ quay lại đề tài này...)


"Cô ơi cô, chúng cháu iu cô lắm!... Cô dạy chúng cháu giữ vệ sinh, cô dạy chúng cháu yêu lao động.... dạy chúng cháu yêu... đàng hoàng!" Ha...ha... Hi..hi... Điệu gì đâu á!...
(Cô ơi, ở bên kia nửa vòng trái đất, mỗi khi nhớ tụi em, cô mở bài hát này nghe nghen cô... hi hi...)
http://hn.nhac.vui.vn/chung-chau-yeu-co-giao-xuan-mai-m16273c77p458.html)

Về thăm chùa Hưng Thiền, gặp lúc chùa đang gói bánh tét, đông vui quá chừng! Ôm đòn bánh tét mừng như gặp tuổi thơ...

... Bèn "biểu diễn" một màn gói bánh tét như hồi nhỏ...

Nhà thơ Phan Trung Thành: Mần thơ thì khỏi học chị nhưng gói bánh này phải học chị thôi...

...Woa... tui giỏi quá! Cái này khỏi chú thích người ta cũng biết là đòn bánh tét. (!!!)...

Giang hồ 4 tên đi cà nhỏng...

Cái ảnh mình chui lên từ hầm bí mật này, thằng "Nhân google" đề nghị chú thích:
"Dạ, hu..hu...hu... mấy anh đừng có quăng lưu đạn xuống, để "em" tự bò lên đầu hàng...!"
ha...ha..ha...

Đồng Tháp quê tui "queo-com" các bạn!



"Sắc tức thị không"
cái chòi coi bông!
ngồi trong chòi này
mát luôn cả mông...



Đây là cây có cái tên rất hay: đủng đỉnh.
Đời ta đủng đỉnh buồn vui
Quên rồi lại nhớ, nhớ rồi lại quên
Kiếp người buồn xuống vui lên
Quên qua nhớ lại, chông chênh kệ đời...
Tà tà ta đủng đỉnh chơi
Nắng mưa quăng quật riết rồi cũng quen !
14/9:
Bỗng dưng nằm mơ thấy Ba!
Nhà cũ. mình treo cái bảng rất lớn trên tường để… làm thơ. Mỗi khi làm bài thơ mới, mình chép lên bảng để ngày đêm ra vào nhìn thấy, tiện việc chỉnh sửa. Hổng biết hồi đó Ba có bao giờ dòm đọc cái chữ nào trên bảng của mình không - 99,99% mình đoán chắc là không - nhưng nếu đứa nào nghịch ngợm mon men lại gần rờ vô cái bảng là ba la: “Coi chừng quẹt mất mấy cái chữ của nó đó…”.
Chuẩn bị ngày mai về quê, bỗng dưng trưa nay nằm mơ thấy Ba. Trong mơ thấy cảnh mình đi làm về, chạy vô tìm ba, thấy Ba đang đứng dọn dẹp, lau cái bảng cho mình. Mình mình lấy tay gõ gõ sau cái bảng gọi Ba. Ba nghiêng mặt ra nhìn, mình cảm nhận rất rõ và quen thuộc niềm vui của Ba mỗi khi thấy mình về…
Ngày mai mình về quê. Không còn có Ba để mình cảm nhận niềm vui ấy nữa!!!
Tối qua mấy mẹ con tụng kinh Vu Lan. Lâu nay mình không còn khóc khi tụng kinh Vu Lan nữa, bởi tâm thế bây giờ đã nghiêng về phía là một người mẹ hơn là là một người con.. Ngày trước, cứ mỗi lần lên chùa tụng kinh Vu Lan, đến đoạn đọc bài sám Vu Lan có câu: “Giờ này quì trước đài sen…” là mình khóc mướt!
Ghi ra đây bài sám Vu Lan:
Đệ tử chúng con
Vâng lời phật dạy
Ngày rằm tháng bảy
Gặp hội Vu Lan
Phạm vũ huy hoàng
Đốt hương đánh lễ
Mười phương tam thế
Phật Pháp Thánh Hiền.
Noi gương Đức Mục Kiền Liên
Nguyện làm con thảo.
Lòng càng áo não
Nhớ nghĩa thân sinh
Con đến trưởng thành
Mẹ dày gian khổ!
Ba năm nhũ bộ
Chín tháng cưu mang
Không ngớt lo toan
Quên ăn bỏ ngủ.
Ấm no đầy đủ
Cậy có công cha
Chẳng quản yếu già
Sanh nhai lam lũ
Quyết cùng hoàn vũ
Phấn đấu nuôi con
Giáo dục vuông tròn
Đem đường học đạo.
Đệ tử ơn sâu chưa báo
Hỗ phận kém hèn!
Giờ này quì trước đài sen
Chí thành cung kính
Đạo tràng thanh tịnh
Tăng bảo trang nghiêm
Hoặc thừa tứ tự
Hoặc hiện tham thiền
Đầy đủ thiện duyên
Dũ lòng lân mẫn
Hộ niệm cho
Bảy kiếp cha mẹ chúng con
Đượm nhuần mưa pháp.
Còn tại thế:
Thân tâm yên ổn
Phát nguyện tu trì.
Đã qua đời:
ác đạo xa lìa
Chóng thành Phật quả.
Ngửa trông các Đức Như Lai
Khắp cõi hư không
Từ bi gia hộ.
Nam
Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát
(Nghe tụng kinh:
http://www.phapamthuongchuyen.com/media.php?Act=Media&Album=157&CateID=14&SubID=13
Nghe bài sám Vu Lan ở cuối thời kinh)
Bài sám Vu Lan phổ nhạc:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Sam-Vu-Lan-Phat-Tu/IW9W6ZOA.html
Ngày mai con về quê thăm mộ Ba, mộ Má. Nước mùa này không biết đã ngập tràn mênh mông trên cánh đồng quen thuộc của mình chưa…
(Bạn nào rảnh đọc chơi bài này: http://thunguyetvn.com/tn_diary.php?tn=view&id=145)
11/9:
Sự kiện… sự kiến…!
Mẹ Đốp (liến thoắng): - Loa loa loa… Thu Nguyệt mới lên chức!
Dân làng (đồng thanh): - Chức gì… chức gì thế?
Mẹ Đốp: - Chức oai lắm!...
Dân làng: - Nói lẹ cái coi!…
Mẹ Đốp: - Chức… Cử nhơn mẫu.
Dân làng: - Hả…? Cử nhơn mẫu là chức gì lạ dữ trời?
Mẹ Đốp: - Chức này phong định kỳ, hằng năm cứ vào khoảng giữa mùa thu là sắc phong hàng loạt…
Dân làng (đồng thanh ì xèo hơn hồi nãy): - Xời…! Chức phong hàng loạt thì quí hiếm gì mà khoe! Mòn loa của làng. Thôi nói mau coi là cái chức khỉ gì?
Mẹ Đốp: - Cử nhơn mẫu là mẹ của cử nhơn đó!
Dân làng (xì xào): - Ờ… chức này cũng oai oai… nhưng dòm kỹ thì có chút may may…
Mẹ Đốp: - May may là sao?
Dân làng: - Thì may là cháu nó ngoan, chịu học, chớ “mẫu” họ Tào (thị) như Thu Nguyệt thì nuôi con sống đã là thành tích bự rồi!
Mẹ Đốp: Ờ..ờ… phải… phải! Thôi thì làng coi chơi mấy cái ảnh con bé cho đỡ nhạt mắt, nhạt tai vậy!
Nó nè:


Chảnh... rất đáng iu, giống như mẹ nó... (ha..ha...ha... 
)

https://www.facebook.com/haithi.nguyen.7
6/9:
Nhà ta hoa nở
đẹp như mơ…
Niềm vui đơn giản mà ta tự tạo ra được mỗi ngày là ngắm cái "vườn treo" này:


Chen chúc bên cửa sổ phòng thư viện...

Không biết tên loại hoa này là gì, chỉ biết em là một giống hoa rừng.
Bí quyết khởi động niềm vui mỗi sáng khi ta thức dậy là ngắm bông hoa cây kiểng của mình trồng lấp lánh reo vui trong ánh nắng sớm.
Sáng nào mình cũng bước ra nhìn ngó “các em” và tưởng tượng lắng nghe tiếng của mỗi loại cây khác nhau, âm thanh của chúng cũng khác nhau, nhưng chúng đồng loạt ríu rít nói câu: “A… chị Trà thức rồi kìa…” Hi..hi… vui gì đâu!
4/9:
Lại về thăm đồi thông của lão Sơn Núi.
Từ ngày lão được tu viện Quan Âm cất cho dãy nhà cấp 4 mái tôn, tường xây nằm thụp xuống phía sau cái “chuồng trâu” của lão, mọi sinh hoạt tiếp khách khứa của lão đều diễn ra ở đây – dù lão cứ luôn miệng chê bai, bảo nơi này là chuồng heo, nhưng lão đành phải làm “heo chủ” vì mọi người cần một chỗ ngồi chơi, ăn uống chuyện trò mà không bị dơ chảo, ướt gáo, quéo tóc khi mưa nắng; bởi dù yêu thiên nhiên đến mấy, muốn bảo vệ thiên nhiên đến mấy, con người cũng cần phải bảo vệ cái chảo, cái gáo của mình trước.
Lặng lẽ một mình dầm mưa leo lên khu đồi có cái chuồng trâu (tên mình gọi đùa căn nhà gỗ nhỏ của lão bởi lão tuổi Sửu ) – bằng con đường cũ. Lối đi bao nhiêu năm giờ sắp xóa mất, cỏ mọc lấp đầy, bởi mọi người đã chọn một lối đi mới, thuận tiên hơn để đến dãy nhà mới. Bỗng dưng cảm xúc ngào nghẹn tràn về, nước mắt lăn ấm nóng trong mưa. Muốn nằm úp mặt xuống lối đi xưa, xin với cỏ cây rằng hãy đừng xóa đi những gì thân quen cũ… Chợt như nghe tiếng một bông cỏ dại nhỏ nhẻ nói rằng: Cây cỏ chúng tôi mang tiếng là loại vô tình nên không có khả năng xóa đi những gì mà loài hữu tình không muốn xóa. Chỉ có loài “hữu tình”, một khi đã đoạn tình thì cỏ cây chúng tôi còn lâu mới bì được về mặt…. vô tình! Thôi, cô đừng khóc, sáng giờ trời mưa nên cây mắc cỡ chẳng thể mở được lá ra để khép lại đồng cảm với cô….
Lão Sơn Núi mai đây rồi khuất, khu đồi này rồi sẽ chẳng còn bóng dáng ta, cây cỏ hôm nay mai này rồi cũng khác… dù bây giờ ta có khóc hay cười thì điều đó cũng đâu có gì thay đổi. Nhưng chẳng lẽ ta hổng khóc thì má sinh ra mình có tuyến nước mắt chỉ để rửa bụi thôi sao?!
Hình như trong quá trình tăng tốc chạy theo những nhu cầu đủ loại, con người phải giảm bớt gánh nặng hành trang của mình, và cái món bị con người lựa chọn để vứt ra đầu tiên chắc là... những khả năng cảm xúc…!!!