Hành tẩu giang hồ...
Mình phải làm cái việc quảng cáo không công cho ngành du lịch tỉnh Ninh Bình bởi vì non nước Ninh Bình quá đẹp!
Du sĩ bằng hữu nào có đi du lịch đến Ninh Bình, hãy đến khu du lịch Tràng An nhé! Khu này mới nên ít người biết đến nhiều như Tam Cốc Bích Động, nhưng thực ra thì Tràng An đẹp hoành tráng hơn Tam Cốc rất nhiều.
Đến Tràng An ta sẽ được ngồi trên xuồng luồn lách qua những hang động rất dài, vô cùng thích thú...
Ta sẽ được bơi xuồng đi luồn vào những hang động đẹp như vầy nè...
----------------------------------------------------------------
------------------------------------------------------------------
HẠ LONG:
Một cảnh quen mắt của vịnh Hạ Long.
Cái vách đá này giống có hai cái chân người thò ra nhỉ! Trời, tưởng tượng mình mà kẹt kiểu đó thì nhột chắc chết! Nhớ lại mà thương và nể Tề Thiên đại thánh quá chừng! 500 năm bị đè dưới núi, vậy mà thoát ra lại chịu khó khép mình từng bước theo Đường Tăng đi thỉnh kinh, chớ gặp mình mà sút ra được thì ít ra mình cũng đi quậy rả cẳng khoảng 500 x 10= 5.000 năm nữa mới chịu tương chao đậu hũ đi tu.!!! Ha..ha..ha...
Cái chỏm núi đứng vu vơ giữa sóng nước này dòm thấy lẻ loi cô độc mắc ham! Nếu cho mình sống ở đây một mình như vậy, mình sẽ làm gì ta? Chắc suốt ngày mình sẽ ngồi suy nghĩ coi mình sẽ làm gì...(chớ còn biết làm gì? Ủa, mà sao phải làm gì mới được?...)
Cầu Bãi Cháy (Đây là cây cầu dây văng thứ ba mình dòm thấy sau cầu Mỹ Thuận ở miền Tây xứ mình và cầu Phú Mỹ ở TP.HCM)
Công trình của mấy chú dã tràng trên bãi biển ở đảo Tuần Châu - Hạ Long. Nhìn nó, mình chợt nhớ bài thơ mình viết từ lâu lắm...
Có một lần em nằm mơ thấy biển
Lùi ra xa nhường bãi cát ta ngồi
Anh biến mất bất ngờ như lúc đến
Bãi cát mịt mù giọt nước mắt em rơi...
Hai chú dã tràng trên cát nhỏ nhoi
Cứ xe cát theo hình giọt lệ
Biển ào ạt mênh mông đến thế
Vẫn không quên một viên cát nhỏ mềm.
Rũ sạch mình, em bước qua đêm
Vo viên giấc mơ ném vào ngọn sóng
Nhón gót đi giữa biển đời sâu rộng
Xe cát hai hàng giọt nước mắt sau chân...
(Huyền thoại dã tràng - tập thơ NGỘ)
---------------------------------------------------------------------------
--------------------------------------------------------------------------
YÊN TỬ:
Viên hồng ngọc ở trước sân thiền viện Trúc Lâm yên Tử
Leo lên Yên Tử...
Chùa Đồng, khói sương mờ ảo...
Gặp cô ni (pháp danh là gi mình quên mất rùi!) một mình khăn gói từ TP.HCM ra đỉnh Yên Tử, ngồi uống trà một mình, làm thơ!!! Hay hông? Lãng mạn... "ba la mật" cỡ này thì con nể cô quá xá!!!

Đây là lần thứ ba leo lên đỉnh Yên Tử, lần nào cũng vậy, ngồi giữa khói sương vắng vẻ, mình thường loanh quanh với những suy nghĩ vặt như:
- Hổng biết mấy nhà du hành vũ trụ khi lơ lửng một mình ngoài không trung, cảm thấy cô độc thế nào khi quanh mình vắng bặt bóng dáng nhân gian?
- Ngày xưa khi ngài Trần Nhân Tông từ một vị vua tiền hô hậu ủng rần rần, leo lên đây đi tới đi lui một mình, cảm giác của ngài ra sao nhỉ?
Có lần ngồi một mình trong đêm Yên Tử, nghe gió hú ầm ào qua vách núi, mình đã rất xúc động khi chợt nghĩ đến cảnh năm xưa, cũng trong không khí đêm khuya vắng lặng nơi núi rừng hoang dã này, ngài Trần Nhân Tông biết mình sắp đến phút từ giã cõi trần, đã hỏi một câu rất nhẹ nhàng: Bây giờ là mấy giờ rồi? Câu hỏi ấy như làn hơi thở nhẹ, thấm đẫm vào muôn vạn lá cây rừng, để mỗi lần lên Yên Tử, ngồi lặng lẽ trong đêm, nghe tiếng gió thổi là mình cứ tưởng tượng ra từ những chiếc lá xao, câu hỏi ấy cứ thì thầm nhẹ nhàng trong tiếng lá.... Và cái phút Người ra đi ngày xưa chắc rất thiêng liêng, dẫu núi rừng vẫn im lìm bình dị...
Lần đó, mình đã viết một bài thơ... như vầy:
Đêm Yên Tử
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Núi bừng lên ánh sao ngời không gian...
An nhiên một cánh lá vàng
Rơi xuyên qua phút rừng hoang chuyển mình.
Ta người mới học làm thinh
Bước theo bóng lá nghe mình lao chao
Khói sương vẫn giống thuở nào
Thoắt không thoắt có, thoắt vào thoắt ra…
Lối Người nâng bước chân ta
Mà sao xa quá là xa nẻo Người!
Hình như lá lại rơi rồi
Hình như sao cũ bên trời đang sa…
Hình như sương mới đi qua
Sao hình như vẫn còn Ta…
“Mấy giờ?”…
Mấy bông hoa trắng trên mái ngói ngôi chùa là ấn tượng đẹp nhất trong chuyến đi lên đỉnh Phù Vân...