* Ngày 30-3-2009
… … …
Hôm nay viết trả lời cho mục Ý kiến bạn đọc trên website mình. Rất nhiều lần mình được hỏi về việc bản quyền, mình toàn trả lời lăng quăng lớ quớ. Bữa nay cũng vậy. Trả lời như vầy (với một bạn đọc xưng em. Có thể đọc đầy đủ ở đây:
http://www.thunguyetvn.com/suggestion.php):
“… Chị không biết nhiều về luật bản quyền và cũng không quan tâm mấy về việc bản quyền tác phẩm của mình.Chị viết là để bày tỏ lòng mình và mong những trang viết của mình có thể mang lại chút lợi ích nào đó cho người đọc nó; cho nên chỗ nào đăng lại tác phẩm, tạo điều kiện cho có nhiều người đọc là chị mừng húm; không cần quan tâm đến chuyện bản quyền. Chỗ nào đăng mà xin phép hoặc nói cho biết một tiếng thì mừng, mà hổng thèm xin phép, hổng thèm nói tiếng nào thì chị cũng hổng buồn. Còn chuyện tiền bạc, chị thấy mình hổng có tốn kém tiền bạc gì nhiều cho tác phẩm của mình nên cũng hổng cần thu lại tiền bạc, do vậy ai trả nhuận bút thì mừng, hổng trả cũng hổng buồn. hi..hi..”
Có thể sự dễ dãi này của mình rất sai. Chuyện bản quyền là hết sức cần thiết bởi nó thể hiện sự công bằng, bảo vệ quyền lợi cho người lao động - nhất là đối với các ngành nghề mà tác giả phải bỏ vốn đầu tư bằng tiền bạc. Riêng với nhà văn, dẫu không phải bỏ vốn đầu tư nhiều bằng tiền bạc khi viết ra tác phẩm, nhưng sự lao động trí óc, thời gian và công sức bỏ ra cho tác phẩm là rất lớn. Có những nhà văn sống chủ yếu bằng ngòi bút của mình, do vậy, việc bảo vệ bản quyền là rất quan trọng. Nói chung, mình không đủ khả năng để nói nhiều về vấn đề này, chỉ tóm lại một điều mình thấy việc bản quyền là rất cần thiết. Còn riêng với cá nhân mình, mình dễ dãi với việc bản quyền vì mình có những lý do riêng, xin đừng ai rầy la và cũng đừng mang ra làm ví dụ để biện minh hay dẫn chứng cho việc này việc kia nha!
Không biết là có may mắn hay không khi mình khỏi phải mưu sinh bằng ngòi bút. Mình được tự do viết khi mình muốn viết và nghỉ khi…làm biếng. Không có điều gì thúc ép, bắt buộc mình ngoài cái ý thức “trách nhiệm nhà văn” của mình. Khi được tạo hóa ban cho cái khả năng có thể diễn đạt lòng mình bằng những trang viết – một phương tiện có thể chuyển tải suy nghĩ của mình đến với nhiều người – mình đã ý thức, mong muốn rằng sẽ mang đến cho mọi người đôi điều bổ ích nào đó qua những trang viết. Đó là cách mình góp phần nhỏ bé để đền bù lại cho cuộc đời, chuộc tội, bởi mình biết ít nhiều gì mình cũng đã góp phần “phá hoại” cuộc đời này ở một số điểm đáng kể… (chí ít cũng là tiêu tốn một lượng ô-xy không nhỏ cho việc hít thở hằng ngày…) Cho nên, có một số việc mà mình thấy cần phải có trách nhiệm “cống hiến” lại cho đời, không dám đòi trả công.
(có thể còn tiếp)