Nhật ký đường tu
(tập 2)
Tâm An Nhiên
Soi bóng
Song hành có bóng không hình
Đường tu chỉ có riêng mình lẻ loi
Đêm rình đem bóng ra soi
Hình như ta cũng khó coi giữa đời!
Lười thế
Đường vào rêu phủ mốc meo
Chân chưa chạm đất lộn mèo… thấy vui!
Trời nhìn cũng phải phì cười
Có chân chẳng bước, ngươi lười thế sao?
Nhìn sâu
Nhìn em da trắng mịn màng
Nghe em thánh thót như ngàn suối reo
Lắng lòng thấy nước trong veo
Nhìn sâu mới biết mình đeo cái cùm…
May mà rõ chút sắc không
Đem ra cấp cứu cho lòng hồi sinh.
Thú đau thương
Vui buồn ta bỏ vào đây
Bày ra như cỗ cơm đầy cúng ta
Nhâm nhi từng chút hiểu ra
Đau thương cũng thú… dẫu là… đau thương!
Lều sương
Lều sương anh chợp mắt vừa
Gió lay chăn mỏng lại thừa đêm mơ.
Chim chiều buông tiếng vu vơ.
Ý chưa kịp đến lời thơ đã về!
Ngu lâu
Buồn buồn lấy thơ đọc chơi
Hình như mấy chữ nó rơi phương nào
Thôi ta cắm lại con sào
Viết dòng thơ ngược lối vào bến mê.
Hỏi ai
Hoa hồng chết vẫn còn gai
Đụng vào nhức nhối trần ai khó lần
Mãi khờ ta cứ chậm chân
Bỗng nghe trong dạ bần thần - hỏi ai ?
Trèo đi
Cheo leo những dốc với đèo
Sợ người ngại bước không trèo mà thôi
Lửng lơ ở giữa lưng đồi
Năm căn lều nhỏ bồi hồi ngóng nhau.
Vì sao?
Đêm nay chẳng hiểu vì sao
Trăng đâu lặn mất gió gào từng cơn
Sương rơi buốt giá dỗi hờn
Co ro lại thấy cô đơn dội về.
Phải chăng?
Đêm nay trăng cuối tự tình
Đêm nay thoáng chốc thấy mình già đi
Sáu mươi chớm bước có gì
Một vòng sinh tử chu kỳ đợi ta.
Ngây ngô
Có nghe bóng ngả chiều sang
Có nghe trong nắng tiềm tàng giọt mưa
Vẫn là những chuyện ngày xưa
Mà sao trăng gió vẫn lừa được ta
Ngây ngô ta vẫn tưởng là
Trần gian một kiếp để mà rong chơi.
Lỡ dại
Khen ai tỉnh thức bẩm sinh
Nhìn trăng cười mỉm rình rình ngủ say
Riêng ta lỡ dại loay hoay
Dọn giường lót ổ mời ngay trăng vào
Ô hay trăng đi đằng nào
Bỏ ta ở lại chịu sào thế ư ?
Đừng thế
Tưởng rằng em trốn được sao
Đêm khuya lạnh lẽo xuống ao em nằm
Dẫu rằng chẳng phải đêm rằm
Bóng em vẫn sáng đăm đăm anh nhìn
Thôi mà em hãy hiện hình
Nước trong không thể giấu mình đâu em.
Không trở lại
Kiếp này quyết trả không vay
Thử xem trời đất cao dày ra sao
Tiện tay mở cửa động đào
Trần gian ai thích thì vào cùng ta.
Lá vàng
Giữa xuân anh nhặt lá vàng
Thu về anh xếp hai hàng em chơi
Đất trời trong chiếc lá rơi
Cầm lên em thấy mấy đời xuân qua.
Hãy cười
Giữa rừng ta sống với ma
Nằm đâu cũng chật hỏi ra có người
Khi nào khách đến hãy vui
Nhường chăn chia chỗ hãy cười – đừng trêu !
Thiền tịnh song tu
Hít vào rồi lại thở ra
Vui buồn để đó thôi ta hít vào
Trăm năm một giấc thở phào
Bước đi chầm chậm thôi nào thở ra
Nam mô A di Phật đà
Theo từng nhịp thở hết ra lại vào
Nào đâu phải chuyện tầm phào
Thoát vòng sinh tử khỏi vào chẳng ra.
Đừng sợ
Sương mù phủ lối em đi
Tay anh em nắm có chi ngại ngùng
Hãy cầm cho chắc đừng run
Sương tan trời sáng anh buông tay liền.
Nhớ em
Sáng ra dạo phố một vòng
Nhìn cây thông ngã trong lòng nhớ em
Còn đâu những buổi chiều êm
Lá khô anh nhặt lót thêm em ngồi
Anh mơ toàn chuyện xa xôi
Bỏ em ở đó đơn côi một mình!
Giờ mình anh đứng lặng thinh…
Lắng lòng
Lắng lòng nghe tiếng suối reo
Lặng nhìn những hạt sương đeo đầu cành
Mặt hồ vẫn một màu xanh
Một đàn cá nhỏ vẫn tranh đớp mồi.
Thế thôi
Dưới thì đất chật người đông
Lên cây ta ở dễ trông nhìn trời
Bao người nhấp nhỏm lá rơi
Ta treo đầu gió sao đời bình yên.
Vội chi
Em về Đà Lạt ngắm hoa
Còn anh bỏ đó cho… ma nó dòm
Thân già anh bước lom khom
Bóng em anh vấp thấy đom đóm liền
Em ơi chớ trách đừng phiền
Hoa thì còn đó… hãy khiêng anh về
Chờ ai
Sáng ra đốt đống lửa hồng
Khoai lùi vài củ hỏi lòng ấm chưa?
Ấm thì có ấm xin thưa
Chung trà chưa nhấp còn chừa ai đây.
Như nhau
Trong ngoài một cõi như nhau
Không cần phải luyện cũng mau niết bàn
Chỉ cần nhận biết rõ ràng
Bỏ TÔNG không CHỈ chẳng màng động tâm.
Chút riêng
Mưa về sương lạnh thấm da
Nhìn xa không được thôi ta nhìn gần
Nhện giăng cản lối bao lần
Bước đi không đặng tần ngần đứng yên
Thì ra chú nhện ngồi thiền
Còn ta trong dạ chút riêng ngóc đầu!
Tuệ Trung - đảnh lễ nguyện cầu
May ra thần lực nhiệm mầu trợ duyên
Được mất
Ông trời chẳng phụ lòng ta
Ba năm cần mẫn chuối ra ba buồng
Giếng đào nước sạch mạch tuôn
Gió về vét hết vui buồn vứt đi
Gia tài mấy món sân si
Đốt thành tro bón xanh rì cỏ cây.
Đọc lời giới thiệu của TN ở đây:
http://thunguyetvn.com/tn_diary.php?tn=view&id=225