Bùi Thụy Đào Nguyên
VƯỜN XƯA
Trở về thăm mảnh vườn xưa ,
Bâng khuâng trước phố lớn vừa ngổn ngang
Ngậm ngùi nhớ những mùa cam
Bóng ai quang gánh sang ngang sông dài.
Giờ sông cũng đã lấp bồi
Tóc tơ sao vẫn rối bời sớm trưa
Mỗi lần lầm tưởng sóng khua ,
Nằm thao thức sợ trái chua rụng thầm..
TỰ KHÚC
Ngày lại ngày
Tôi nơi vỉa hè
Mời gọi bán mua bên dòng tất bật
Trước vô số sắc màu , âm thanh hỗn tạp
Lắm khi lòng rối như tơ
Một hôm
Chợt buồn, chợt muốn làm thơ
Bất chợt nhận ra
Tim mình vẫn chưa khô cạn
Dòng sữa ấm thuở nào
Mẹ chắt chiu từ cội nguồn số phận ,
Vẫn thầm ngan ngát hương cau
Bất chợt
Tôi thèm được như cánh én nghiêng chao
Tìm khói hương xưa
Tìm mùa trăng cũ
Dù nơi đó
Không còn ai với chùm hoa nhỏ ,
Chẳng còn tôi
Đón nụ hôn đầu.
Bất chợt nhận ra
Chốn phố phường ngột ngạt làm sao
Mới hiểu chồng tôi vì đâu cáu bẳn
Vì đâu tôi mãi giấu che, ngăn mật đắng
Sơn môi, chuốt giọng nói cười
Mười mấy năm
Tôi quá quen mưa nắng chợ đời .
Quen thói đua chen ,
Quen mùi cống rãnh
Sợ một ngày
Sẽ phải quen trước trang giấy trắng ,
Vẽ duyên chiếc mặt nạ người!
MUỘN
Ngày ấy
Trả câu thơ. Em đi.
Sự thật đột ngột hiện ra trần trụi
Căn hộ mười hai mét vuông,
Bốn bức tường ám khói
Hôm nào em bảo màu mây
Sự thật ngày ấy tôi mới hay
Tổ tò vò khuất nơi kẽ cửa
Đêm đêm côn trùng cựa mình trăn trở,
Đợi mùa tiết đổi thay
Sự thật
Sau ngày ấy tôi mới hay
Thiếu phụ trong căn hộ bên
Có đôi mắt phiền muộn
Mỗi chiều
Nàng như mặt trời lịm xuống
Thầm che giấu nỗi lòng mình.
Ngày ấy đã đôi năm
Vuông nhà buồn tẻ , lặng thinh
Như tổ tò vò trống huơ
Bám khe cửa hỏng
Chiều nay
Thềm bên thôi quạnh
Bỗng tim nhói một điều gì.